MÓN QUÀ TẶNG MẸ CHA NÀNG
—
Nàng về thăm hỏi mẹ cha
Cho anh xin gửi tấm quà – niềm riêng.
Tơ trời xe mối lương duyên
Vợ: Nam, chồng: Bắc, chung thuyền – nên thơ.
Dẫu rằng quê kiểng xa mờ
Tình thông gia vẫn bến bờ quen thân.
Nâng niu gìn giữ lòng nhân
Công cha, nghĩa mẹ ân cần dưỡng nuôi.
Cũng là phụ mẫu chung ngôi
Cháu con canh cánh không nguôi ơn người.
Nẻo xa góc bể, chân trời
Thương cha chóng mặt rười rười, mắt hoa.
Mẹ thường mất ngủ ngày qua
Tay chân nhức mỏi, biết là về đâu?
Cũng vì chẳng tỏ cung, cầu
Bệnh theo năm tháng dãi dầu nắng mưa
Khi dồn dập, lại khi thưa
Khi quên, khi nhớ, đếm thừa năm canh.
Gọi là của chút lòng thành
Hoạt huyết bổ máu mà anh cố tầm
An thần, mở trí, dưỡng tâm
Lung linh ĐẠI BẮC âm thầm gieo vui.
Thoi đưa thoắt sáu tháng rồi
Mẹ cha dùng thuốc, rể ngồi chờ tin.
Bỗng nghe một tối trăng lên
Chứng tiền đình đã dứt liền khi nao!
Cha cười trong tiếng ồn ào
Bạn đồng niên đọ thấp cao ván cờ.
Mẹ như sống cuộc trong mơ
Thong dong dạo với bạn thơ láng giềng
Phải là gặp giấc mơ tiên
Mà sao ru ngủ dong miền khơi xa?
Hết mưa là nắng ấy mà
Tin vui, vui khắp mọi nhà làng quê
Người thăm hỏi, kẻ mân mê
Lời khen rể thảo, vợ tề – đẹp duyên.
Trăng thanh giãi bóng bên thềm
Tay cầm ĐẠI BẮC, sợ tiền vàng rơi
Nguồn dược liệu Việt Nam thôi!
Ngàn năm hát mãi những lời cha ông.

Thơ dự thi cuộc thi viết Giấc ngủ tuổi già – Món quà sức khỏe của tác giả Võ Ngọc Phan TP. Vinh, Nghệ An
Bình luận